Ông chú và ba con mèo

Đang có bão. Ngồi bên cốc bia, tôi phì phèo điếu thuốc the, thi thoảng căng thẳng tôi lại làm 1 điếu, tất nhiên là tôi chẳng hút được thứ thuốc lá thông thường mà những gã đàn ông thường dùng, tôi thích loại này – Marlboro the bấm. Mỗi lần phải ngồi vào bàn làm việc, ngay cả khi không có ý tưởng nào để viết lách, 1 cốc bia và 1 hơi thuốc cũng đủ khiến chữ nghĩa đang đi lạc đâu đó quay lại tìm tôi.

 

Thanh âm 3am của Honne vang lên hòa cùng tiếng gió giật cấp 8, tôi nghĩ hoài về căn phòng ngoài Bãi Dâu – Vũng Tàu kia. Bear quay lại rồi. 3 ngày trước. Đi rồi trở lại cũng nhanh như cơn bão đêm nay.

 

“Giờ này ông ấy có đang yên giấc không, căn phòng cạnh bờ biển và cửa sổ cũng rất to nên đồ rằng không khó để nhận ra cơn bão mạnh đến độ nào” – phả làn khói thuốc, phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa kính mờ mịt đọng nước, tôi thầm nghĩ.

 

– Anh bị thức giấc

 

Tin nhắn chợt đến như vừa bắt kịp suy nghĩ của tôi. Tin nhắn của Bear.

 

Tôi ngỡ rằng mình đã quên đi người đàn ông này khá lâu rồi cho đến ngày tôi xem bộ phim Tout le monde debout, ngay khi vừa bắt gặp hình ảnh của anh già Franck Dubosc bước từng nhịp điệu đà giữa sân bay trong bộ cánh chải chuốt và nụ cười “xấc láo” đoạn đầu phim, tôi “ngửi” được mọi thứ của năm 2016 trở về, nhanh và rõ như mới ngày hôm qua: mùi chung cư cũ, mùi lũ mèo, giai điệu của những Over You, Loving Stranger tôi thường nghe khi thất tình, giọng hát nhừa nhựa Love Me Tender của ai đó ôm chặt lấy tôi, vô cùng quen thuộc.

 

Bear vẫn ở đó, trong tôi, như chưa từng biến mất.

 

Có những người xuất hiện trong đời chỉ để cho ta nhận ra mình nên làm gì. Họ chẳng nói, họ như chiếc gương để ta nhìn vào đó và tự hoàn thiện bản thân. Bear đến trong cuộc đời tôi theo cách lạ kỳ và thay đổi hoàn toàn não bộ 27 năm của tôi theo những cách mà tôi không ngờ.

 

Đặc biệt là chuyện tôi nuôi mèo. Từ 1 đứa sợ chó sợ mèo như sợ thấy quái vật, lần đầu biết yêu thương một con mèo, ôm nó vào lòng, muốn nuôi và không muốn rời xa, thậm chí tôi nhớ Cái Gối – con mèo già nhà Bear tới mức cứ thi thoảng lại mở hình trong điện thoại lên xem, in hình cô ta ra giấy, để lên bàn làm việc rồi ngắm nhìn mỗi ngày. Cuối cùng tôi cũng nuôi mèo, không chỉ một mà tận hai con. Gia đình, bạn bè tôi khá sốc khi thấy sự thay đổi này.

 

Ai mà biết được, bạn sẽ chẳng thể nào hiểu được ẩn sâu bên trong con người mình có những mong muốn kì lạ mà chỉ đến khi gặp đúng sự việc, đúng thời điểm, điều đó mới bộc lộ. Tôi thề là bạn sẽ một mực chối bỏ, phủ nhận, đặt nghi vấn, phê phán cho mọi thứ không hợp lí theo cách bạn nghĩ đang xảy ra xung quanh, cho đến khi chính nó xảy ra với bạn.

 

Và vì thế, tôi đã ngừng phê phán bất kì một ai đó với những chuyện họ đang làm, vì bản thân tôi đã làm những thứ không bao giờ lý giải được.

 

Bear sống trong căn chung cư cũ trên đường Nguyễn Trãi cùng với 3 chú mèo già: Cái Gối, Kẻ Xâm Lăng và Bản Thân.

 

 

Dáng người của Bear khá đậm và tầm thước. Công việc viết lách cũng như dòng máu người Ăng Lê khiến Bear trông già so với độ tuổi và mái tóc bị hói sớm. Cũng may cái đầu của ông đạt độ tròn tiêu chuẩn, nên ngay cả khi vầng trán cao để lộ đường chân tóc thưa như đường băng thì cái đầu hói đó vẫn hấp dẫn tôi.

 

Bear yêu font chữ và thường viết về nó, thậm chí ông từng là chủ biên một tờ tạp chí về typography và ra sách về thể loại này. Ông có thể ngồi nói cả ngày về những cuốn sách ưa thích với tôi mà không biết mệt, đặc biệt là về chữ viết.

 

Là người duyên dáng, hài hước, trên thông thiên văn dưới tường địa lý – tôi thường nói một cách nôm na, và , Bear luôn sẵn sàng giải đáp cho tôi 1000 câu hỏi vì sao mà không lấy làm phiền.

 

Ngẫm mà xem, sẽ có những mối quan hệ, cho dù bạn làm gì đi nữa, họ luôn có lí do để phán xét hoặc bảo rằng với bạn rằng việc đấy rất khó, không làm được đâu, họ không để lỡ bất kỳ cơ hội nào để hạ thấp bạn hay để chỉ trích bạn, khiến bạn nhục chí…Những mối quan hệ mà luôn gây ra căng thẳng tâm lý, khiến bạn thiếu niềm tin vào chính bản thân, luôn nghi ngờ chính mình, không còn tự do thể hiện mình, hay tự do lựa chọn, những mối quan hệ rất tiêu cực.

 

Bear là người duy nhất chưa bao giờ nói “không được” và luôn khiến tôi tin tưởng vào bản thân có giá trị – điều mà từ nhỏ đến giai đoạn 25 chưa từng mảy may xuất hiện trong đầu tôi. Mỗi khi hoang mang hoặc đứng trước một vấn đề cần lựa chọn, câu cửa miệng tôi thường được nghe từ Bear sẽ là “Anh tin em làm tốt và sẽ còn tạo ra được nhiều điều tuyệt vời hơn” hoặc ” Cuộc đời này là của em, không ai có quyền nói em phải làm gì nếu em không muốn” “Cái gì cũng sẽ làm được, chỉ cần dành thời gian cho nó”

 

Rồi Bear đi. Bear rời khỏi Sài Gòn. Nhanh như cơn bão đêm nay.

 

Tôi nhớ hoài cái ngày trước khi ông rời đi, chỉ là 1 dòng tin nhắn cụt lủn và vô cảm

 

– Anh có thể gặp em chiều nay không?

 

– Sao vậy?

 

– Anh chờ em

 

– Em buồn ngủ, lười nữa – giọng hờn dỗi và chút bất cần, dù đã hơn 1 tháng chúng tôi không gặp gỡ.

 

– Chúng ta nên cố gắng gặp nhau trước khi anh rời khỏi Sài Gòn, nếu em muốn…

 

– Ủa đi đâu, khi nào, bao lâu

 

– Tháng sau, mãi mãi rời khỏi Sài Gòn.

 

Chỉ 1 giây, tôi có cảm giác trí óc mình bị kéo tuột ra khỏi cơ thể, trôi lạc vào vũ trụ nào đó, chẳng có gì ngoài một màu đen…

 

Ngày cuối cùng trước khi ông rời đi, tôi cũng chẳng có cơ hội gặp, thật ra là, tôi không muốn gặp vì sợ tổn thương. Tôi nghĩ mình ổn.

 

Nhưng rồi rất nhiều ngày sau đó, tôi nhận ra, thân xác vẫn quanh quẩn ở đất Sài thành này còn tâm trí của mình đã đi theo Bear rồi.

 

Như thường lệ sau giờ tan sở tôi sẽ men theo lối cầu thang bước xuống hầm giữ xe, không hiểu sao kể từ khi Sài Gòn vắng một người, ngay cả mỗi lần mở cửa bước xuống cầu thang, cái mùi ở chung cư cũ nhà ông bỗng hiện lên vô cùng rõ nét, mặc dù hơn một năm làm việc ở đó, cũng mở cánh cửa đó, nhưng chưa lần nào tôi cảm nhận được cái mùi mốc meo cũ kĩ này.

 

Và, cứ mỗi ngày sau giờ làm, mở cánh cửa bước ra cầu thang, cảm giác con tim đập loạng choạng và nước mắt thì chực rơi, đường về nhà mọi hôm rất ngắn cũng trở nên dài đằng đẵng, bắt gặp bất kì người nào trên đường có vóc dáng tương đương tôi cũng nghĩ đến Bear và đinh ninh rằng ông ta đang dối gạt và né tránh mình nên mới bảo là đi xa, không, tôi tin Bear vẫn ở Sài Gòn.

 

Những ngày tháng 4 nhiều mưa, đêm về cô đơn nằm trong căn phòng chỉ một mình, cảm giác thật cô độc, những hôm bị ốm hay gần nhất là quãng thời gian chán nản vì công việc, chẳng thể gặp được người thương để xoa dịu nỗi lòng, cảm giác đó rất kinh khủng. Tôi nhớ phát điên Cái Gối, Kẻ Xâm Lăng, Bản Thân, đặc biệt Cái Gối lông vằn mập ú, ngọt như cục kẹo mỗi sáng thường mò đến bên giường nằm kế bên khi tôi ngủ.

 

Mỗi sáng sớm mặt trời chưa kịp ló ra khỏi đỉnh núi thì tôi sẽ bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của Cái Gối và Kẻ Xâm Lăng, lũ mèo cứ kêu meo meo và khều bàn chân mập ú lên bụng tôi rồi cứ thế nhìn tôi đắm đuối. Bear dậy sớm ngồi vào ghế sofa làm việc, pha sẵn nước cam cho cả hai, tôi vẫn ráng cuộn mình trong chăn thêm chút nữa cho đến khi được nhắc nhở.

 

Cuộc đời thiệt ngộ nghĩnh, nhắm mắt lại mà xem, bạn đang đạp xe đạp dạo chơi trên con đường vào 1 ngày nắng nhạt, giữa 2 hàng bọ cạp vàng lãng mạn là thế, đường bằng phẳng không chút gợn như để đưa bạn chạm đích đến đằng kia một cách dễ dàng và nhanh chóng nhất có thể, mọi thứ thật hoàn hảo, chỉ đạp xe và tận hưởng cảnh quang, còn gì tuyệt hơn thế này, rồi bỗng một cơn lốc đến cuốn phăng mọi thứ, bạn và chiếc xe, bạn bị nhấn chìm trong lốc xoáy.

 

Tôi tưởng mình quên rồi…

 

Thật ra tới giờ tôi vẫn lợn cợn với những suy nghĩ có hay chăng 1 tình yêu đích thực, rằng đôi khi điều mà tôi cho là tình yêu đấy có thật hay không, hay chỉ là cảm xúc đi lạc. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi đã si mê Bear hơn hết thảy.

 

Thực tế thì ai mà chẳng bị cuốn hút bởi 1 gã đẹp trai cao to và khéo léo, nhưng cho tới ngày bạn gặp người hơn bạn 2 giáp, chẳng còn trẻ trung hay đẹp đẽ gì, bạn nhận ra con tim cứ đập liên hồi sau cái nhìn đầu tiên, dành cho họ nhiều sự ngưỡng mộ. Nhờ người này, tôi kiên nhẫn hơn, đọc nhiều sách hơn, nhìn đời nhẹ nhàng hơn, bớt hơn thua và dễ tha thứ, kể cả tự tha thứ cho những lỗi lầm của bản thân trong quá khứ.

Và chẳng phải, cuộc sống của tôi đã vô cùng nhiều màu kể từ khi gặp Bear hay sao, kể cả có lúc không màu như Tazaki Tsukuru…

 

Gió rít từng cơn…tiếng sấm chớp ì đùng kéo tôi về thực tại. Chiếc loa cũ kĩ đã tự động nhảy qua bản Nothing Hurt Like This của Cigarette After Sex từ khi nào…

 

Câu chuyện được viết ra nhiều năm trước…

 

Gauthichcafe