Một đêm tối trời có người hát tôi nghe

Sài Gòn, hơn 2h sáng.

– Dan: Đang ở đâu?

– Gau: Trà sữa

– Dan: Giờ này còn mở cửa?

– Gau: 24/24. Đang ở đâu?

– Dan: Lush. Địa chỉ?

– Gau: Thức Pasteur

15 phút sau tin nhắn, Dan xuất hiện với gương mặt ửng đỏ màu mận chín, anh lóng ngóng bước vào quán cafe, gãi đầu, ngồi xuống nhìn tôi.

– Dan: Không buồn ngủ à?

– Gau: Uống mấy chai rồi?

– Dan: 3

– Gau: Ra order nước đi, khỏi trả tiền, nhân viên chưa trả tiền thối

– Gau: Uống gì đó

– Dan: Giống của em

– Gau: Không ngon bằng Phúc long phải không!?

– Dan gật gù: Ừ, cũng ổn, nhưng anh thích Phúc Long hơn.

– Gau: Sao không về ngủ đi.

– Dan: Muốn gặp Gấu.


 

Chúng tôi tình cờ gặp nhau vào một dịp đi đu đưa với đồng nghiệp cũ. Dan đi cùng bạn, Dan bắt chuyện với chúng tôi, với tôi.

“Lại là người HK” – tôi thầm nghĩ một cách ngán ngẫm khi Dan giới thiệu về bản thân ngay lần đầu gặp gỡ. Nhưng Dan ngoan và hiền lành. Bạn Dan về nước, Dan ở lại Sài Gòn hơn một tuần. Chúng tôi đi ăn cùng nhau vài lần sau đó, hôm nay là đêm cuối ở Sài Gòn, ngày mai Dan sẽ về lại HK.

Dan hút sột soạt ly trà sữa, phải mà Phúc Long chắc anh chàng uống hai ly.

– Gau: Đi ra nhà thờ đi

Dan và tôi tản bộ ra trước nhà thờ Đức Bà, đồng hồ điểm 3h sáng, Sài Gòn lúc này vắng tanh, những ánh đèn vàng hắt xuống đường soi bóng mịt mờ của phố thị đêm tối, nhưng trước nhà thờ vẫn lung linh sắc màu ảo diệu lạ kì của những chùm đèn đỏ xanh được trang hoàng lộng lẫy bởi chánh quyền thành phố.

Chúng tôi đứng im lặng trước tượng mẹ Maria, kế bên tôi là một bác cao niên đang quỳ chắp tay cầu nguyện, cách đó không xa hướng bưu điện là một đôi trẻ đang ngồi trò chuyện hăng say chẳng màn thế sự. Một lúc sau, tôi đi lòng vòng quơ chân múa tay như các cụ già vẫn thường tập dưỡng sinh mỗi 5h sáng, còn Dan thì lăng xăng chụp hình nhà thờ, chụp hình tôi. Mặc cho gương mặt không thèm phủ phấn thoa son, đầu tóc xơ xác của 1 con bệnh mới khỏe dậy, Dan vẫn chụp lại đủ mọi khoảnh khắc ngớ ngẩn của tôi, đồ rằng được cả album sống động, và anh chàng làm ra vẻ đắc chí lắm.

– Dan: Đói lại rồi

– Gau: Đi ăn phở

Ngồi trên taxi, Dan luôn miệng nói rất thích Sài Gòn, dù ở 1 mình hay có bạn, Dan vẫn thấy cuộc sống ở đây thật dễ chịu:

– Luôn thấy chán khi ở Hong Kong. Em có biết ở Hong Kong, mỗi lần buồn anh làm gì không? Anh đón tàu bắt qua đảo Hong Kong, xong quay về lại, đi tới đi lui quành tới quành lui hết chán thì về.

– Anh không gặp bạn hoặc hẹn hò à?

– Cuộc sống bên đó rất áp lực, mọi người chỉ đi làm rồi về, rồi lại đi làm, lo kiếm tiền, những mối quan hệ nam nữ nghiêm túc là điều xa vời với bọn anh. Mọi người cũng không thân thiện và cởi mở như ở đây. Ở bển, ngoài chuyện lấy thước đo thành công là tiền, chẳng còn gì khác. – Dan ngao ngán – Thi thoảng thì mới gặp Alan.

Tôi chẳng nói gì, trong lòng chợt nghĩ rằng sống ở xã hội càng văn minh, con người càng tự biến mình trở thành cỗ máy mà ở đó cảm xúc cá nhân, tình cảm, không còn được ưu tiên và có giá trị gì nữa. Thật buồn.

Đến Hải Triều, 2 đứa cắm cúi ăn phở, ăn no rồi ngồi thở dốc, sau đó lại tản bộ ra Nguyễn Huệ.

Người ta đang dựng sân khấu và kiểm tra lại hệ thống đèn chờ đón countdown.

– Gau: Đứng ở đây nè, đèn chớp chớp hay chưa , tôi khều Dan và chỉ vào mấy chiếc đèn đang nhấp nháy.

– Dan: Giống siêu nhân

– Gau: Hát đi

– Dan: Muốn nghe bài gì

– Gau: Gì chẳng được…Andy Lau đi, Jay Chou cũng được.

Rồi Dan hát Vong Tình Thủy của Andy Lau. Vì là tiếng Quảng Đông nên tôi chỉ biết bập bè nhép theo.

– Dan: Sao em biết những bài này. Em thích HK lắm hả.

– Gau: Cái gì em cũng biết. Em không thích HK, em ghét. Nhưng em có thể hát những bài này bằng tiếng Việt, anh muốn nghe không?

Và tôi hát “Người con gái dễ bị tổn thương” của Vương Phi – tựa tiếng Việt là Người tình mùa đông.

Dan cười tít mắt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cũng hát theo bằng tiếng Quảng. Nguyễn Huệ khi đó chẳng có ai ngoài 3 anh nhân viên hậu đài đang set up đèn sân khấu, những ánh đèn rực màu chớp tắt chớp tắt. Trong phút chốc, tôi tưởng mình và Dan là ca sĩ, một ban nhạc, chúng tôi đang tổng duyệt văn nghệ cho buổi biểu diễn ngày mai.

Rồi Dan cầm lấy tay tôi, dắt tôi đi giữa đường Nguyễn Huệ, vừa đi vừa cất giọng hát Tóc Như Tuyết, thi thoảng vì quá nhập tâm vào bài hát, anh chàng còn đặt tay tôi lên lồng ngực rồi nhìn tôi đắm đuối. Tôi không nhớ cả 2 đã hát bao nhiêu bài, đi được bao nhiêu vòng trên con đường dài đó. Chỉ biết khi tất cả đều đã mệt thì đồng hồ cũng chỉ 5 giờ sáng.

 

– Gau: Thế trong tiếng Bông, hỏi câu “Anh có quay lại không?” nói như nào.

– Dan chỉ cho tôi nói 3 lần, 3 lần tôi đều nói trật lất. Anh chàng bảo tôi là học sinh dốt nhất anh từng thấy, trí nhớ kém.

– Gau: Ừ đồ giáo viên tồi.

Chúng tôi chia tay nhau giữa đại lộ Nguyễn Huệ. Chẳng hứa hẹn gì.

Chưa kịp ngả lưng, tin nhắn của Dan đến:  Nhờ em mà anh quên đi những chuyện buồn ở HK.

– Gau: Hôm nay em cũng tệ lắm, nhưng nhờ có anh mà em đỡ nhiều.

– Dan: Em sẽ quay lại HK chứ?

– Gau: Em sẽ.

– Dan: Có gặp anh không?

– Gau: Để xem.

Tôi chưa quay lại HK lần 2, còn Dan thì đã quay lại Sài Gòn rất nhiều lần sau đó nữa. Chúng tôi vẫn gặp nhau, nhưng nhất kì nhất hội, chẳng còn một đêm tối trời có người hát tôi nghe như lần đó.